Bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp, Ôn Văn sẽ không tự dùng xe của mình lái tới tỉnh Đông Sơn mà trực tiếp dùng giấy chứng nhận mua vé máy bay miễn phí, bay tới thành phố Tùng Đào... có thể ngồi máy bay miễn phí, làm gì có chuyện lãng phí tiền xăng của mình chứ.

Trước khi lên đường, Ôn Văn đội mũ quả dưa, thay đổi dáng vẻ quần áo của mình, đổi tạo hình mới.

Trên người mặc áo khoác màu nâu, đầu đội mũ mềm, bên trong áo khoác là một bộ vest màu đen khá thoải mái.

Nhiệm vụ lần này có khả năng là không cần chiến đấu, vì thế Ôn Văn nghĩ rằng ăn mặc như vậy phù hợp với phong cách đặc biệt của thám tử, điều tra vụ án cũng càng có cảm giác hơn.

Ngồi ở chỗ của mình một chốc, có một người lên máy bay hấp dẫn sự chú ý của Ôn Văn.

Người này có kiểu ăn mặc giống như Ôn Văn, thậm chí giống như là từ một khuôn khắc ra vậy, hơn nữa trang bị còn đầy đủ hơn cả Ôn Văn, kính lúp, đồng hồ, tẩu thuốc...

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này, Ôn Văn đã cảm thấy người này có chút không vừa mắt, đại khái là vì mặc đồ đụng hàng đi.

Mà càng làm Ôn Văn không thoải mái chính là người lại còn ngồi bên cạnh Ôn Văn, cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt đó làm Ôn Văn có cảm giác rất tệ, đây chính là ánh mắt của anh lúc chuẩn bị lừa người.

"Tôi biết anh, anh chính là một trong số siêu thợ săn thông qua lần sát hạch này, lên máy bay này có phải vì vụ án bên tỉnh Tùng Đào không, thế anh chính là Biến Thái đúng không?"

Sắc mặt Ôn Văn trở nên khó coi, cố gắng trừng to mắt căm tức nhìn người nọ: "Mắng ai thế hả?"

"Ể, xin lỗi, nhưng tôi không đoán sai mới đúng chứ nhỉ?"

Nhìn ánh mắt giống như muốn cắt nhỏ mình ra để cho heo ăn của Ôn Văn, người nọ có vẻ có chút xấu hổ, ngồi bên cạnh Ôn Văn không nói lời nào.

Thật ra thì sau khi người này nói ra ba chữ siêu thợ săn, Ôn Văn cũng đã bắt đầu tìm kiếm tin tức về người này ở trong đầu, cuối cùng nhớ ra người này hẳn là một thành viên thông qua sát hạch.

Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên đã có thể nói ra biệt hiệu của mình, mà mình thì phải tới khi được hắn nhắc nhở mới nhận ra người này cũng là siêu thợ săn...

"Tôi là Shermore, biệt hiệu là 'Đại Thám Tử', cũng là siêu thợ săn thông qua lần sát hạch này, cũng nhận nhiệm vụ ở thành phố Tùng Đào giống như anh, lần này chúng ta phải hợp tác thật tốt nhé." Người đàn ông kia gỡ nón xuống, lộ ra mái tóc xoăn ngắn cũn, đưa tay hướng về phía Ôn Văn nói.

Đại thám tử...

Ôn Văn cắn chặt răng, chính là cái tên chết tiệt này đã cướp mất biệt hiệu của mình.

"Tôi là Ôn Văn, nghề thám tử, biệt hiệu..." Ôn Văn chuẩn bị bắt tay.

"Anh là Biến Thái, tôi biết." Shermore bắt tay Ôn Văn, mỉm cười, lộ ra tám cái răng chỉnh tề.

Nhưng nụ cười này Ôn Văn chỉ hận không thể đánh gãy răng hắn, bàn tay đưa ra cũng rụt trở lại, anh mới không bắt tay với tên đáng ghét này đâu.

Thẳng thắn mà nói, người này cũng không làm gì bất lịch sự với Ôn Văn cả, chỉ là Ôn Văn cảm thấy hắn không vừa mắt, có lẽ là vì người này đã cướp mất hình thượng của anh.

Hơn nữa Shermore... không phải chính là thợ săn hạng nhì của phần sát hạch thứ hai à, tốc độ phá giải mười tình huống kia nhanh hơn Ôn Văn!

"Ôn tiên sinh, nếu đã gặp ở đây rồi thì chúng ta thảo luận về vụ án một chút đi." Shermore khá nghiêm túc với vụ án mình phụ trách.

"Chờ tôi một chút." Ôn Văn đột nhiên đứng dậy, sau đó đi tới wc của máy bay, khóa chặt cửa.

Anh lấy thiết bị đầu cuối của thợ săn ra kiểm tra nhiệm vụ một chút, phát hiện quả thật có một siêu thợ săn là 'Đại Thám Tử' cũng nhận nhiệm vụ này, lúc này mới yên tâm không còn nghi ngờ.

Tự nhiên nhảy ra một người nói là biết mình, nếu Ôn Văn không kiểm tra một chút thì anh đã không phải là Ôn Văn nữa rồi.

Sau đó Ôn Văn xoay cái nón trên đầu, để quần áo của mình biến thành màu tím sậm.

Khi nãy một bác gái ngồi bên cạnh thấy Ôn Văn và Shermore là hai người đàn ông lại mặc 'quần áo tình nhân' thì biểu cảm trở nên khá quỷ dị, chỉ sợ là đang nghĩ tới vài chuyện không tốt cho lắm.

Vì thế Ôn Văn quyết định đổi màu quần áo một chút, như vậy sẽ không bị người ta hiểu nhầm.

Nhưng khi anh ra ngoài thì phát hiện ánh mắt bác gái kia và Shermore lại trợn tròn, vì sao người này đi wc xong thì màu sắc quần áo lại khác như thế?

Shermore thầm lắc đầu, không hổ là Biến Thái, đi wc thôi cũng có thể làm quần áo đổi màu.

Ôn Văn trở lại chỗ ngồi, nói với Shermore: "Hiện giờ chúng ta có thể bắt đầu thảo luận rồi."

Shermore mỉm cười nói: "Hiện giờ tình hình là thế này, địa điểm xảy ra vụ án có tên là thị trấn Cổ Tích, là một trấn du lịch được cải tạo từ ba năm trước."

"Mấy hôm trước vẫn là trạng thái bình thường, nhưng đột nhiên thị trấn này bị phong tỏa, thoạt nhìn thì vẫn bình thường, nhưng chỉ cần có người tiến vào đó thì không thể nào ra ngoài được nữa, nghi ngờ là có dính dáng với sức mạnh siêu nhiên."

Ôn Văn gật đầu, những tài liệu này thì anh cũng biết.

"Ngoài ra, tôi thông qua nguồn tin của mình tìm được một ít tin tức khác, trong ba năm qua thị trấn Cổ Tích này đã xuất hiện vài sự kiện có dấu hiệu siêu tự nhiên, nhưng chưa từng xuất hiện chuyện đổ máu, vì thế tiểu đội săn ma cũng không tiếp tục điều tra."

Shermore nhích tới gần Ôn Văn, nhỏ giọng nói: "Nếu đổi lại là anh, đối với một địa điểm nhiều lần xuất hiện khác thường, liệu có vì nó không xuất hiện người chết mà không điều tra không?"

"Thành phố Tùng Đào trong ba năm qua, tất cả các vụ án đổ máu đều ở bên thành phố Tùng Đào, xung quanh thị trấn Cổ Tích ngay cả một vụ cũng không có, thậm chí ngay cả mất trộm cũng hiếm thấy, anh không cảm thấy kỳ quái à?"

Ôn Văn giống như có chút suy tư gật đầu, tình huống này làm Ôn Văn nhớ tới tổng bộ Đọa Thần Huyết, nơi thoạt nhìn cực kỳ an toàn này rất có khả năng ẩn giấu nguy hiểm không muốn người biết.

Shermore mỉm cười một chút, thuyết phục Ôn Văn: "Xem biểu tình của anh thì hẳn là đồng ý với cái nhìn của tôi, như vậy bây giờ bàn một chút xem tới thành phố Tùng Đào thì chúng ta nên làm thế nào đi, tôi cảm thấy..."

"Không cần ông, tôi nghĩ là tôi cảm thấy được!" Ôn Văn cắt ngang.

Shermore sửng sốt, người này sao đang yên đang lành lại đột nhiên nhảy ngang vậy chứ, nhưng hắn cũng không tức giận, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh cảm thấy nên..."

Ôn Văn cười he he nói: "Tôi cảm thấy ông nên nói cho hết lời đi, sau đó tôi sẽ nói cái nhìn của tôi."

Biểu cảm của Shermore rất đặc sắc: ""( ╯ ‵□′) ╯ ︵ ┻━┻ bệnh thần kinh à! Thật sự không có cách nào để thảo luận mà."

...

Hai người ở trên máy bay mang theo mùi thuốc súng bàn bạc thật lâu, cuối cùng tan rã trong không vui.

Bọn họ nên xử lý chuyện của thị trấn Cổ Tích như thế nào, bên nào cũng cho là mình đúng, không ai chịu nhường ai, cuối cùng quyết định sẽ làm riêng.

Sau khi xuống máy bay thì đã đêm khuya, Ôn Văn ra sân bay sau đó tìm một nơi không người lấy xe của mình ra, vừa mới ngồi vào chuẩn bị lái xe thì phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng dáng khá lúng túng, chính là Shermore.

"Cái kia... tôi thấy kế hoạch của ông lúc ban đầu cũng cần phải tới phân hội thành phố Tùng Đào, có thể chở tôi một đoạn được không, tôi không biết đường."

Ôn Văn bĩu môi nói: "Không phải nói sẽ chia ra làm việc à, đi taxi đi."

Shermore im lặng một hồi mới nói: "Nói thật ra là... tôi lạc đường."

Ôn Văn: "..."

Người này trong lúc đi tìm taxi lại lạc đường tới chỗ của mình!

0.13301 sec| 2416.258 kb